Pages

Chủ Nhật

Lời hứa 1 tháng

không phải là mình lười dẫn tới việc thi hành xong 1 tháng đâu, đó là thời gian chờ nữa thôi
nhưng cũng phải công nhận mình lười, cơ mà khác cái lười theo ý trên, đơn giản hơn là chậm, hơn cả rùa
rút cuộc cũng xong, khổ nỗi vẫn cong lời hứa nữa, xong xong kẻo cuối năm nợ nần, mình chả thik thế tẹo nào :)
đồng bộ hồng cho cô bạn thân nha



Thứ Tư

Danmoc.net

phải viết lời từ biệt cho nơi mà đã dạy mình những bước đan đầu tiên và nuôi dưỡng cả niềm đam mê
lớp 5 khi cầm que đan đầu tiên, Mẹ dạy bước lấy mũi đan, được đến đó thì bỏ que, mà chạy đi chơi, giờ thì hối tiếc kinh khủng
cho tới khi học đại học năm 1, mới quyết tâm học đan, đan chiếc khăn đầu tiên và cũng là duy nhất tặng Mẹ thì sự nghiệp đan cũng dừng tại đó, hối ấy toàn kêu không có động lực đan, mà giờ nghĩ sao gia đình và bạn bè không fải là động lực, lại cứ dở hơi tìm "động lực"
vậy mà tới năm 3 vì sao thì không nhớ, lại vào mạng search linh tinh về móc len chứ không phải đan len,
và danmoc.net làm bạn với mình từ đó
từ bước cầm kim móc, tới móc những thứ đồ nho nhỏ. cũng tặng bạn bè, và cũng "nuôi những chú khủng long" nhưng tất cả đều được "xếp xó" đều được học và chia sẻ ở đây
với bản tính của mình, toàn đi tàu ngầm chứ chẳng mấy khi công khai thảo luận như mọi người trong diễn đàn, chả hiểu sao mình cứ thấy nó "sáo"
thế mà đùng một cái, có thông tin khai tử danmoc,
nghe xong thấy lạ lẫm vì mới biết danmoc được lập bên Mỹ, và người chủ quản đã "bỏ rơi" đứa con tinh thần không rõ lý do, chẳng biết chị Rosa có biết chuyện khai tử này chưa nữa
thế là cũng cop nhặt về để bao giờ danmoc.vn được lập còn có chỗ bon chen, giờ thì tiếc không hỏi trước để mình giúp một chân chuyển đồ giùm admin
không phải con ong chăm chỉ cũng chẳng phải kẻ chém gió lành nghề, nhưng mất danmoc.net làm thói quen của mình cũng thay đổi chút ít
 sẽ có rất nhiều cái mới cho xem...............................
sẽ có cái thứ bao nhiêu cho kiểu đan này nhỉ

Thứ Sáu

13 ngọn nến 00h..........

đừng hỏi vì sao chỉ có 13 ngọn nến thay vì 24...........
thắp nến lên, mới đếm, phát hiện ra nến sinh nhật đúng là có 24 cơ, nhg mà chả thích thắp đủ, như điều người ta hay bảo con gái không thích nói tuổi thật. thế là một hàng nến cháy tới cái cuối cùng thì 0h ngày 29.10
cũng không hiểu vì sao ba năm trở lại, mình càng không thích ai nhớ đến ngày này, nhưng vẫn muốn được ai quan tâm, toàn chơi kiểu tắt điện thoại, nghĩ cũng dở hơi
nhớ năm cuối đại học, đang thời gian thi cuối kỳ, vậy là tắt điện thoại, trời mưa, đằng nào cũng không ai tới, ai ngờ, đang ngủ trưa, con em tới, thông báo rằng "thi chứng chỉ tiếng anh"
thế có sầu không chứ, nhìn nó ướt như chuột, vừa cảm động, vừa sao sao ý, vội vàng bắt taxi nhá (đúng là sự kiện)
lên tới trường thì may chưa tới lượt, lúc vào phỏng vấn được hỏi câu "hôm này là thứ mấy" trả lời còn bổi thêm câu "today is my birthday" hơhơ, kết quả có mỗi mình được cái chứng chỉ giỏi, thật là hết nói
cứ trôi qua, tuổi thì già thêm, sầu càng sầu, ngẫm cũng chẳng biết mình cần gì nữa,
than thở cũng chẳng ích
thực sự là đã rất cố gắng rồi,
đang cố mỉm cười đây................

Thứ Tư

Dễ gì........... dễ ốm :(

người ta bảo dễ tính, dễ ăn, dễ nuôi, có phải tốt không, chả hiểu tại sao thời gian gần đây mình lại dễ ốm đến vậy.
lần này là lần thứ ba trong vòng hơn nửa năm. toàn bị trúng gió, rồi cảm. lần này có vẻ nặng hơn, chuyển từ cúm sang ốm, người cứ ngật ngừ, chả thiết động tay động chân.
chắc tại hôm đi ăn cưới đứa em, tích cực quá, đã mệt cho 2 ngày rồi, lại dính nước mưa, cúm chưa khỏi thì tuần sau mình lại dọn dẹp nhà đón cháu, thế là bẹp, đúng là không biết tính toán.
đấy, ai bảo ở nhà là sướng đâu, bắt đầu thấy sợ rồi.
chả lẽ bảo sau này không tích cực làm việc nữa, sắp tới còn mấy đám cưới nữa, thôi, xin chừa.
giờ cứ ăn no ngủ kĩ cho lành, ngạt mũi không thở được...............

Thứ Ba

My dad!

      con biết chẳng khi nào Bố có thể đọc những dòng này, vì với Bố internet là chat chit linh tinh, là phim bẩn và game. chẳng phải vì thế mà suốt 4 năm đại học Bố k cho con dùng máy tính, và cũng hơn 1 năm ở nhà Bố mới đồng ý cho con nối mạng.
      sẽ có người cười vì đó nhưng con hiểu vì sao Bố lại luôn lấy nhược điểm của mọi vấn đề ra để nói thay vì nhìn thấy mặt tích cực.
      Bố sợ, sợ rằng Bố sẽ không kiểm soát được con gái của mình,
và con cứ tưởng rằng, chấp nhận là cách tốt nhất trong cuộc sống,
     Con đã sai, đã quá lầm khi cứ để cuộc sống của con trôi qua một cách nhạt nhoà như thế
     Bố đã từng kể khi 18 tuổi học trường Điện thế nào. Con đã được tới Sóc sơn, đã thấy cảnh nghèo ở đó, vậy thì mấy chục năm trước, cái nghèo ở đó còn tồi tệ thế nào, và Bố đã trảỉ qua.
     Bố đã từng là anh công nhân đường sắt Lạng Sơn, đã kịp về trước khi chiến tranh biên giới nổ ra, Bố bảo "nếu không về trước thì giờ chắc chẳng có chúng mày"
    và con cũng đã tới đất Na Dương, khi xưa Bố còn là giáo viên, mảnh đất nhiều cây giàu tình người.
con may mắn hơn mọi người khi đã được đến những nơi Bố từng sống, đủ để hiểu tuổi 20 của Bố vất vả thế nào, đủ để cảm nhận sự tự lập của Bố trong gia đình đông con là ra sao.
      Bố biết không, con đã rất tự hào, cực kỳ tự hào về Bố, về những tháng ngày vất vả của gia đình, khi Bố đèo Mẹ và chị Hoà, trong khi mẹ mang bầu anh Thuận, trên một chiếc xe đạp.
chỉ có điều
      cũng chính vì nỗi vất vả ấy, mà càng lúc Bố càng bao bọc con kĩ càng hơn, càng sợ con khổ, bởi những gì Bố đã trải qua,
trách giận ư? làm sao có thể như thế. nhưng đáng lẽ ở tuổi gần 60, Bố đáng được hưởng sự an nhàn hơn là những lo lắng cho chúng con
con đã từng cố gắng nghe và làm theo lời Bố, để con đường con đi không phải hoa hồng, nhưng cũng chẳng vấp phải hòn đá nào. 16 năm đi học, giống như được lập trình, thẳng băng mà tiến, cứ như thể được phổ cập vậy.
và giờ đây, sóng gió mới tới với con.
       con đã tưởng như mọi thứ mất tất cả, Bố không biết sự hụt hẫng ở nơi con
và con biết Bố vẫn cố gắng vớt con lên, để con gái được yên ổn.
Bố không nhận thấy con giống Bố sao?
       giờ thì con cần đi, Bố vẫn níu con lại, nặng lời, nhẹ nhàng đều có.
có lẽ đã đến lúc Bố và con cần nhìn nhận lại mọi chuyện theo cách khác.
con đường con đi, sẽ gập ghềnh, chông chênh hơn, nhưng có lẽ con sẽ thấy tốt hơn, nếu lại một lần nữa thấy Bố bước hộ con mà đi.
con thực sự không đành lòng!

Thứ Sáu

Đau đầu...............

bây giờ thì thừa nhận mình già thật rồi, chẳng trẻ với ai nữa, suốt 4năm đhọc chẳng mấy khi ốm đau, ngay cả cúm cũng làm sao chạy mất tăm tích, thế mà về bắc giang,, thì lại như ngày xưa, lạnh cái là trở chứng (cái này người ta bảo nói ra có kẻ chạy mất giày  )
hơn nữa, người ta bảo già vì đau đầu, vì suy nghĩ
mà mình thì đang đau đầu lắm đây..............
rút cuộc thì không hiểu mình đang sống để làm gì, bố mẹ đang kỳ vọng ở mình điều gì nữa......
dẫu biết rằng bố mẹ không thể cho mình ăn cá mãi, sao chẳng một lần tin tưởng giao cho mình chiếc cần câu.
có lẽ được bảo bọc quá lâu, mà mình bắt đầu chùn bước, cũng chẳng thiết tha nỗ lực làm gì
cả nhà, có ai là không hiểu cách sống của mình, gò bó là thôi rồi, mà cứ áp đặt bắt vào nhà nước, bố mẹ sẵn sàng để mình đợi việc, 2 hay vài ba năm cũng được, nhưng hễ bước chân đi là chiến  tranh nổ ra
mình đã chịu đựng, đã gắng gượng, nhưng.............
giờ có điều ước, mình chỉ ước bố mẹ một lần suy nhất ủng hộ mình, để mình thấy sống có ý nghĩa thế nào
mệt mỏi thực sự..........

Chủ Nhật

Ăn cưới bạn :)

   cuối tuần vừa rồi lần đầu tiên được đi ăn cưới bạn, dù chẳng phải đứa đầu tiên theo chồng bỏ cuộc chơi, cái cảm giác thật lạ, thật vui, thật................hối tiếc cho những lần trước không được đi.
   thôi thì ở xa nhất lại rảnh rỗi nhất nên là "mò" về từ sớm, ăn hết cả cỗ nhà bạn. Gì chứ, không biết đường bây giờ có là chuyện con thỏ, xe ôtô cứ chạy, lại thik trả khách dọc đường thì tội gì mà ta không đi, heheh
   11h về tới đất Vân Đình, cái công ty may DHA, nghe mà cứ tưởng nhầm, được trả xuống đó, trời thì nắng, cũng may còn có cái cây xăng to đùng làm chỗ trú. ngó nghiêng lung tung mà chả thấy cái công ty may đâu, chỉ sợ nhầm thì óm, mãi cũng được chỉ cho cái công ty đằng sau cây xăng, hình như toàn nhà cấp 4. đứng đợi 15p mà cứ như 15 năm, gì chứ, mình là ghét nhất khoản đợi chờ > <
    về tới nhà bạn, được cái các em toàn sát tuổi, lại ham vui, chẳng mấy là bạn tụi nó hết, thế quái nào mà kẻ thik được chiều như mình lại toàn thik chơi với trẻ con, rõ là ngược đời, được cái tụi em này toàn thik là anh là chị, thế là hòa
   tới buổi chiều thì thêm mấy đứa bạn đại học về, rút cuộc chỉ có mình là kẻ nhàn rỗi nhất, thành ra nhìn khác nhất, đến tội, hic
  về đây ăn cỗ, không muốn là khách, nhưng không hẳn là người nhà, thành ra cái gì cũng thik xí xớn, cái gì cũng được chạm tay góp phần, thành ta được khen nức mũi, lãi quá trời luôn,
có cái khác là buổi tối thanh niên đến đông không tả được, chẳng bù cho chỗ mình quanh quẩn có toàn mấy anh em đầu ba đít chênh vênh. thành ra trốn lên gác rồi, mà lúc lúc lại thấy kêu mang thêm hướng dương, chỉ thắc mắc sao mọi người chưa về.
Sáng hôm sau, 8h nhà trai đã đến , 10h là đưa dâu, cũng chen chân bằng được lên đưa bạn về nhà chồng
Gia bình- Gia Lương, ngất ngư trên xe tới 2h, chắc chẳng khi nào dám xuống chơi nữa, híc, cứ tưởng gần bg, mà từ đó ra tới đường 5 cũng đủ lắc lư rồi,
nghe miêu tả nhà chồng bạn, cây nhiều, vườn rộng, ao sâu, thế mà chôn chân, chả thăm thú được cái gì, lỡ tớ mà thích lại đòi về cũng bạn thì chít :D
2h chiều thì trời sập, rối rít tít mù đi về, lanh chanh ngồi đầu để còn xuống trước, xe chạy nhầm đường, tới khi đến đoạn rẽ về bắc giang chẳng kịp chào ai đã bị chú phụ xe "đuổi vèo", hic
lần đầu tiên đi ăn cưới, phải cảm ơn vì bạn đã cưới, hahah thế nên tớ mới lợi nhiều thế
sau đợt này, chắc mình phải đi chơi nhiều mất thôi, trước mắt đã có lời hẹn lên Mộc châu, uống sữa bò chính hiệu rồi,
thế mới biết vì sao mình lại thik trẻ ra 3 tuổi nữa ^ ^
(tường thuật trên đài, nên mò cũng không ra cái hình ảnh nào )
chúc bạn hạnh phúc, cười nhiều hơn khóc, là thương nhân hơn nông dân, gớm chưa chi đã sợ thất nghiệp phải về làm VAC

Thứ Sáu

Cháu đã bắt đầu lớn...........

hôm nay, cả Dì và bà Ngoại phải về trông em Sơn của Tuấn, cũng hơi mệt nhưng mà vui, chí ít tới cuối ngày em sơn cũng cười nhiều hơn là khóc
 Dì nhớ tiếng reo của em khi nghe tiếng xe máy của bố mẹ và Tuấn về. như thể cả ngày hôm nay em bị "bỏ rơi" vậy
Lúc ấy, Dì đang gấp quần áo cho mọi người về, nghe tiếng Tuấn "con chào bà" đã thấy lạ, vì thực sự là Tuấn rất ít khi chào ông bà. vì sao thì Dì chịu
đến khi, Tuấn ngồi bỏ dép ở cửa, ngó trong nhà thấy Dì, lại toe toét, "con chào Di, con đi học về", lúc ấy sao mà cảm động thế, dù đã quen nghe tiếng con, cảm giác như con lớn rất nhiều
rồi tới khi, Dì hỏi Tuấn muốn ăn kem không con lại bảo "Dì mua rồi", hic, nào phải, Dì thấy sẵn trong tủ lạnh nên đem cho con thôi,
và đây có lẽ là điều làm Dì cảm động lắm lắm ý
- tối nay Dì ở đây với Tuấn nha
-
- Dì ngủ ở trên kia kìa (chỉ là ngủ trên gác hai, lãnh địa của các Dì mỗi khi về nhà chơi với Tuấn)
-
Dì chả biết nói sao nữa, cái cảm giác bồng nhiên trở nên quan trọng với Tuấn, thật lạ, cái câu Dì ở với con, sao mà nghe...........
chiều thứ 6, Tuấn nhận phiếu bé ngoan, nhìn cái vẻ mặt rối rít của con khi dán phiếu bé ngoan vào bảng, mà thèm, lại càng yêu hơn
dù thì chí ít, Dì cũng chăm Tuấn từ bé, lại còn hơn nửa năm ở nhà trông , giờ thì cứ cuối tuần lại được gửi nhà Dì, thế nên thân thiết cũng phải
và càng lúc Dì càng nhận ra rằng Tuấn rất tình cảm
chẳng lẽ, lại mong con cứ bé mãi để........
lần đầu tiên, Dì trốn trách nhiệm trông con để đi ăn cưới, áy náy nhiều lắm, nhưng  tha lỗi cho Dì, hic
nhìn vẻ mặt Tuấn lúc Dì đi, thấy tội lỗi quá trời, chưa qua thứ 6 đã mong tới chủ nhật để mà lại về trông con 



trông bô nhếch thế này đây, mà sao yêu thế ^^

Chủ Nhật

Trung thu xưa......

này em , có nhớ không tuổi thơ xưa hạnh phúc biết nhường nào...............
không biết bao lần tôi tự mình hoài niệm về những ngày xưa đầy yêu thương ấy, ngày mà cái đứa tôi vẫn còn được chiều chuộng như cô em út trong nhà
ngày ấy trung thu, thế nào Bố cũng làm cho chị em tôi những chiếc đèn lồng, những chiếc đèn lồng bằng hộp xà phòng, còn chiếc đèn ông sao Bố chỉ làm khi tôi học thủ công để còn chấm điểm.
vậy là mỗi chị em một chiếc đèn, tung tăng theo trẻ con trong xóm, đi vòng quay cái ao trước của nhà, ánh nến qua lớp hộp nhựa, cái ánh sáng nhỏ bé, nhảy nhót theo bước chân chúng tôi, mà tôi đảm bảo là bây giờ cũng không thiếu người mơ về ánh sáng đó.
rước đèn xong, thế là cũng nhanh chân về nhà phá cỗ,
hồi ấy, gần như phải đợi tới trăng lên cao mới phá cỗ, phần vì nhà bao giờ cũng ăn cơm muộn, hơn nữa chị cả còn phải chuẩn bị bánh trái,
trung thu bao giờ cũng có bưởi, có hồng, có bánh trung thu, và có cả món bánh nhúng chị làm,,,,,,,,,,,,,,,bao giờ ăn cũng để dành, dù chẳng bao giờ nhà làm con chó bằng bưởi như xem trên tivi
đến khi đi học xa, bao giờ nhà mình cũng giữ thói quen quây quần ngày trung thu, chỉ để ăn và ngắm trăng.

ai cũng phải lớn, ai rồi cũng có những mối bận tâm,,
đã mấy năm nay, chưa khi nào trung thu có đủ người, cũng chẳng còn sự háo hức khi bé, cũng chẳng đủ những món ăn đơn giản như xưa,
bây giờ người ta ăn trung thu từ mấy ngày trước, bánh trái, đồ chơi cũng bày bán cả tháng trước, cũng chẳng mấy ai trên sân thượng để mà thưởng nguyệt, người lớn như đang đơn giản hóa mọi thứ
năm nay trời mưa, chính ngày rằm cái không khí trung thu như bão hòa đi rất nhiều
lại  thầm ước mong về một trung thu của ngày bé.....................



Bố cũng đã từng làm chiếc đèn trung thu bằng ống bơ như thế này :)
giờ chẳng tìm được chiếc hộp xà phòng như xưa