Pages

Thứ Sáu

13 ngọn nến 00h..........

đừng hỏi vì sao chỉ có 13 ngọn nến thay vì 24...........
thắp nến lên, mới đếm, phát hiện ra nến sinh nhật đúng là có 24 cơ, nhg mà chả thích thắp đủ, như điều người ta hay bảo con gái không thích nói tuổi thật. thế là một hàng nến cháy tới cái cuối cùng thì 0h ngày 29.10
cũng không hiểu vì sao ba năm trở lại, mình càng không thích ai nhớ đến ngày này, nhưng vẫn muốn được ai quan tâm, toàn chơi kiểu tắt điện thoại, nghĩ cũng dở hơi
nhớ năm cuối đại học, đang thời gian thi cuối kỳ, vậy là tắt điện thoại, trời mưa, đằng nào cũng không ai tới, ai ngờ, đang ngủ trưa, con em tới, thông báo rằng "thi chứng chỉ tiếng anh"
thế có sầu không chứ, nhìn nó ướt như chuột, vừa cảm động, vừa sao sao ý, vội vàng bắt taxi nhá (đúng là sự kiện)
lên tới trường thì may chưa tới lượt, lúc vào phỏng vấn được hỏi câu "hôm này là thứ mấy" trả lời còn bổi thêm câu "today is my birthday" hơhơ, kết quả có mỗi mình được cái chứng chỉ giỏi, thật là hết nói
cứ trôi qua, tuổi thì già thêm, sầu càng sầu, ngẫm cũng chẳng biết mình cần gì nữa,
than thở cũng chẳng ích
thực sự là đã rất cố gắng rồi,
đang cố mỉm cười đây................

Thứ Tư

Dễ gì........... dễ ốm :(

người ta bảo dễ tính, dễ ăn, dễ nuôi, có phải tốt không, chả hiểu tại sao thời gian gần đây mình lại dễ ốm đến vậy.
lần này là lần thứ ba trong vòng hơn nửa năm. toàn bị trúng gió, rồi cảm. lần này có vẻ nặng hơn, chuyển từ cúm sang ốm, người cứ ngật ngừ, chả thiết động tay động chân.
chắc tại hôm đi ăn cưới đứa em, tích cực quá, đã mệt cho 2 ngày rồi, lại dính nước mưa, cúm chưa khỏi thì tuần sau mình lại dọn dẹp nhà đón cháu, thế là bẹp, đúng là không biết tính toán.
đấy, ai bảo ở nhà là sướng đâu, bắt đầu thấy sợ rồi.
chả lẽ bảo sau này không tích cực làm việc nữa, sắp tới còn mấy đám cưới nữa, thôi, xin chừa.
giờ cứ ăn no ngủ kĩ cho lành, ngạt mũi không thở được...............

Thứ Ba

My dad!

      con biết chẳng khi nào Bố có thể đọc những dòng này, vì với Bố internet là chat chit linh tinh, là phim bẩn và game. chẳng phải vì thế mà suốt 4 năm đại học Bố k cho con dùng máy tính, và cũng hơn 1 năm ở nhà Bố mới đồng ý cho con nối mạng.
      sẽ có người cười vì đó nhưng con hiểu vì sao Bố lại luôn lấy nhược điểm của mọi vấn đề ra để nói thay vì nhìn thấy mặt tích cực.
      Bố sợ, sợ rằng Bố sẽ không kiểm soát được con gái của mình,
và con cứ tưởng rằng, chấp nhận là cách tốt nhất trong cuộc sống,
     Con đã sai, đã quá lầm khi cứ để cuộc sống của con trôi qua một cách nhạt nhoà như thế
     Bố đã từng kể khi 18 tuổi học trường Điện thế nào. Con đã được tới Sóc sơn, đã thấy cảnh nghèo ở đó, vậy thì mấy chục năm trước, cái nghèo ở đó còn tồi tệ thế nào, và Bố đã trảỉ qua.
     Bố đã từng là anh công nhân đường sắt Lạng Sơn, đã kịp về trước khi chiến tranh biên giới nổ ra, Bố bảo "nếu không về trước thì giờ chắc chẳng có chúng mày"
    và con cũng đã tới đất Na Dương, khi xưa Bố còn là giáo viên, mảnh đất nhiều cây giàu tình người.
con may mắn hơn mọi người khi đã được đến những nơi Bố từng sống, đủ để hiểu tuổi 20 của Bố vất vả thế nào, đủ để cảm nhận sự tự lập của Bố trong gia đình đông con là ra sao.
      Bố biết không, con đã rất tự hào, cực kỳ tự hào về Bố, về những tháng ngày vất vả của gia đình, khi Bố đèo Mẹ và chị Hoà, trong khi mẹ mang bầu anh Thuận, trên một chiếc xe đạp.
chỉ có điều
      cũng chính vì nỗi vất vả ấy, mà càng lúc Bố càng bao bọc con kĩ càng hơn, càng sợ con khổ, bởi những gì Bố đã trải qua,
trách giận ư? làm sao có thể như thế. nhưng đáng lẽ ở tuổi gần 60, Bố đáng được hưởng sự an nhàn hơn là những lo lắng cho chúng con
con đã từng cố gắng nghe và làm theo lời Bố, để con đường con đi không phải hoa hồng, nhưng cũng chẳng vấp phải hòn đá nào. 16 năm đi học, giống như được lập trình, thẳng băng mà tiến, cứ như thể được phổ cập vậy.
và giờ đây, sóng gió mới tới với con.
       con đã tưởng như mọi thứ mất tất cả, Bố không biết sự hụt hẫng ở nơi con
và con biết Bố vẫn cố gắng vớt con lên, để con gái được yên ổn.
Bố không nhận thấy con giống Bố sao?
       giờ thì con cần đi, Bố vẫn níu con lại, nặng lời, nhẹ nhàng đều có.
có lẽ đã đến lúc Bố và con cần nhìn nhận lại mọi chuyện theo cách khác.
con đường con đi, sẽ gập ghềnh, chông chênh hơn, nhưng có lẽ con sẽ thấy tốt hơn, nếu lại một lần nữa thấy Bố bước hộ con mà đi.
con thực sự không đành lòng!

Thứ Sáu

Đau đầu...............

bây giờ thì thừa nhận mình già thật rồi, chẳng trẻ với ai nữa, suốt 4năm đhọc chẳng mấy khi ốm đau, ngay cả cúm cũng làm sao chạy mất tăm tích, thế mà về bắc giang,, thì lại như ngày xưa, lạnh cái là trở chứng (cái này người ta bảo nói ra có kẻ chạy mất giày  )
hơn nữa, người ta bảo già vì đau đầu, vì suy nghĩ
mà mình thì đang đau đầu lắm đây..............
rút cuộc thì không hiểu mình đang sống để làm gì, bố mẹ đang kỳ vọng ở mình điều gì nữa......
dẫu biết rằng bố mẹ không thể cho mình ăn cá mãi, sao chẳng một lần tin tưởng giao cho mình chiếc cần câu.
có lẽ được bảo bọc quá lâu, mà mình bắt đầu chùn bước, cũng chẳng thiết tha nỗ lực làm gì
cả nhà, có ai là không hiểu cách sống của mình, gò bó là thôi rồi, mà cứ áp đặt bắt vào nhà nước, bố mẹ sẵn sàng để mình đợi việc, 2 hay vài ba năm cũng được, nhưng hễ bước chân đi là chiến  tranh nổ ra
mình đã chịu đựng, đã gắng gượng, nhưng.............
giờ có điều ước, mình chỉ ước bố mẹ một lần suy nhất ủng hộ mình, để mình thấy sống có ý nghĩa thế nào
mệt mỏi thực sự..........