Lại
thế rồi, lại về với bản chất cố hữu của bản thân, với cái sự dửng dưng tới lạnh
nhạt, sự thờ ơ, hững hờ
Hỏi
mình muốn làm gì lúc này ư, chẳng gì hết, ngay cả suy nghĩ cũng k muốn, tự hỏi
bản thân nếu mình gặp chuyện gì kinh khủng
thì liệu mình sẽ đối diện như thế nào đây?
Quan
tâm, dường như điều đó chẳng phải dành cho mình, kẻ cô độc, luôn sống trong một
thế giới mà mình tạo ra
Có
phải mình bị sao không?
Không
muốn bộc lộ bản thân, càng k muốn để người khác thấu hiểu mình,
Xin
lỗi tất cả những ai luôn quan tâm tới mình.