Pages

Thứ Hai

Thái Sơn của con!

Gom hết những yêu thương
Góp một chút nỗi buồn
Con vẽ thành vòng tròn
Gửi về Ba yêu dấu!

Đã 60 năm, và 24 năm con được song hành cùng Bố, nhưng chưa một lần con nói lời cảm ơn Bố, ngay cả lúc này đây.
Chỉ đơn giản, gia đình chúng ta yêu thương từ đáy lòng,
Và hôm nay con thực lòng muốn nói “Con xin lỗi”, bởi con vẫn mãi chỉ là đứa con gái đầy ngốc nghếch của Bố
Bố không khi nào trực tiếp bộc lộ sự hãnh diện hay khuyến khích con cái, Bố có cách bộc lộ của riêng Bố đủ để chúng con cảm nhận được tình yêu từ Bố
Bố đã từng nhắn tin nói với con rằng “gia đình luôn bên con đấy”, hay chỉ là dặn dò “trời nắng phải biết giữ gìn sức khoẻ” khi con tiền trảm hậu tấu vụ đi tình nguyện năm thứ 3,
Con biêt, con hiểu và luôn cảm nhận được sự yêu thương ấy, những yêu thương không nói được thành lời.
Bước đường con đi, dấu chân Bố luôn theo sát, cho tới tận ngày hôm nay, sẽ không xa nữa con sẽ bước trên đôi chân của mình, nhưng sao con ước mãi sẽ luôn có Bố song hành cùng con.
Sinh nhật Bố, gửi tới Bố tất cả những yêu thương, những tình cảm và cả hy vọng từ nơi con.
Tự nhủ lòng là sẽ làm gì đó cho ngày hôm nay, mà cuối cùng con vẫn dậm chân tại chỗ, đành trễ hẹn với Bố!

thời xưa khó, con vẫn cười hạnh phúc bởi có gia đình

Và Bố của ngày hôm nay đã lên chức Ông nội, Ông ngoại

Thứ Sáu

Gối mộc

nhà mới chỉ có ba đứa trẻ con, lại cũng chỉ sống cùng hai thằng cháu ngoai, mà thằng nào thằng nấy mồ hôi đến sợ, người ta cứ bảo trẻ con là thế, cơ mà chỉ sợ tụi nó nhiều mồ hôi, ngủ dễ cảm lạnh.
trước Dì làm gối vỏ đỗ cho em Nhim, cơ mà em có gối sẵn rồi nên không có dùng, bảo là đem về làm lại cho anh em nhà Tuấn, nhưng mà cũng chẳng đi được.
thế rồi lại hóng cái vụ làm gối đinh lăng, dễ quá, cũng lại đi xin xỏ đinh lăng về trồng từ năm trước, cơ mà ba  cây mọc sát nhau, bé tẹo, dù Dì rất chăm tưới nước, hic
không có đinh lăng nhà trồng được, lại đi xin, sáng sớm đi hái 1 túi đầy, áng chùng làm đủ một gối cỡ nhỏ, Dì dạo này chỉ toàn thik đồ nhỏ nhỏ thôi
không đi mua đâu được vải, lại lục tủ, lôi ra cái áo, mà sửa lại thì lại thành luôn cái gối kèm cả khoá, đôi khi cũng tự ngưỡng mộ bản thân khoản này lắm,
Đinh lăng phơi khô hơn tuần, vỏ gối được khâu xong, thế là nhồi thành gối
tinh ra đây mới là vỏ bên trong thôi, nhưng mà tình hình này chắc cũng chẳng may thêm vỏ gối làm gì nữa, mũi khâu thì k thẳng cho lắm, nhưng nhìn vào thấy cả được sự cố gắng của Dì
vậy nên Dì cháu mới gọi đây là Gối Mộc
sướng hơn cả việc chiếc gối được làm, là sự hít hà "thơm nhỉ" của cháu, lần đầu tiên thấy cháu thik thú tới vậy.
hạnh phúc đôi khi chỉ là như thế, ix cháu.
bắt đầu thấy yêu mùi hương đinh lăng phơi khô, có lẽ lại đi xin xỏ đinh lăng thôi.

Gối Mộc- mộc mạc như chính cái tên Dì đặt cho chiếc dành cho con

Thứ Năm

Côn Sơn du hí

chẳng biết có ai là bạn bè của bốn đứa, nghe chuyện kể  đi chơi mà không chê cho một câu không nhỉ ?
ngẫu hứng thì không hẳn, chí ít cài nì cũng đươc lên kế hoạch từ trước, chỉ có nguy cơ đổ bể vào lúc hơn 10h tối ngày 28.4
và như chẳng muốn người phụ người phụ người, trưa ngày 29 mát mẻ, nếu không muốn nói là quá thuận lợi để đi chơi, để mấy đứa bắt đầu cuồng chân mà nhặng xị rủ nhau chơi bù :D
rồng rắn, lượn lờ, có ai đời, 1h chiều vẫn dềnh dàng kéo nhau đi mua đố để đi chơi chứ, rút cuộc, cuối cùng cũng thẳng tiến được

cứ cho là 3h tới Côn Sơn đi, ăn uống bù rồi mới chơi bời được chứ
tiếc là chỉ có quanh quẩn tại chùa Côn Sơn, mà mùa này chưa có nước, nên ta lại hẹn lần sau đi bù, 

có lẽ đây là cái mà ai cũng thấy khoái,
 (cái này là chuyện bí mật ah nha ) ^^

7h30h về tới trung tâm thị trấn Neo, vậy mà vẫn phải bon chen cho đủ



đứa nào đứa nấy hớn hở, đồng thanh kêu vui nữa chớ, uh thì còn những lần sau cơ mà
9h về tới nhà, chuẩn bị cho ngày bữa phở cuốn ngày hôm sau :x

p,s: Sau 4ngày cảm xúc vẫn giữ nguyên vẹn, nhưng để có thể tường thuật như trước thì có lẽ chỉ có thể là truyền miệng :)