Pages

Thứ Hai

Gia Cát Dự.........

Chẳng biết trên mặt con em mình có hiện chữ “ngố” “nghễng ngãng” hay “tồ” gì không mà lần này là lần thứ ba nó bị mất điện thoại, mà mình rút ra cái mối liên hệ của mình trong đó, hhehe.
Lần thứ nhất, là hồi con bé mới ra nhập học, đã dặn là cái trạm trung chuyển Long Biên là nơi của người ta, chớ có lớ xớ ở đó. Nhớ lúc đầu, mình còn phải ra tận nơi để chỉ nó đi xe bus thế nào, đứng ở đâu để bắt xe 50 về chỗ ở. Dặn đi dặn lại rồi.
Một trưa, đang ngủ lơ mơ thì có điện thoại reo,
“chị ơi, đứng đâu bắt xe 50. em đang ở Long biên”
Hic. chỉ cho một hồi, chốt lại một câu “ cẩn thận mất đt đó”
Vừa hay con bạn cũng nhắn tin “tao đang ở long biên” thế là kịp dặn dò “xem con em tao ở đó luôn”.
10p sau gọi điện lại kiểm tra “thuê bao quý khách vừa gọi…………”
Tèn tén ten. đủ là biết
Căn thêm  khoảng 40p cho con bé về nhà, gọi lại tới cho đứa cùng phòng của nó
“thế nó đã bảo chị là mất điện thoại rồi ah”
Chuẩn không cần chỉnh.
Lần hai, lại cũng là lúc mình đến nhà mới của con bé.
Vác thêm một hộp cattông sách, đeo một balo hoa quả, leo lên 4 tầng, con em hớn hở  “nhanh lên, em sắp được lên tivi”
Sững. chả hiểu cái gì, vừa kêu nó tường thuật lại, nghe xong thì chốt cho câu “thế là bị lừa rồi”.
Chuyện là 3 đứa đang ngủ, thì có người gọi, mắt gà mắt vịt mở cửa “em ơi, chị có chương trình bốc thăm trúng thưởng”, và hên lắm. bốc trúng cái tivi với cái điện thoại. Thế là kêu đặt cọc, ba con bé cho lột sạch túi: 3 điện thoại, 1 dây chuyền vàng, 2 triệu tiền mặt bay cái vèo. Còn được đặt cọc lại cái lắc tay làm tin
Nghe đến đó, đủ hiểu, tội cho một đứa vừa lĩnh học bổng, một đứa sang chơi, và con em mình thiệt hại nặng nhất.
Bảo thế nào chúng  nó cũng chưa tin, “còn cái lắc tay nữa” nói được câu mặt đứa nào đứa nấy méo xệch. Chỉ đến khi, anh hàng xóm sang bảo “ không phải vàng thật đâu”, con em mình lai vụt đi một lúc, về tới phòng nức nở “em hỏi rồi, người ta bảo là mĩ kí”
khổ, tới lúc ấy, chẳng đứa nào tin là bị lừa.
Lôi nhau lên công an, ngồi đó gần 3h “ thế này vẫn là một bọn rồi” bảo để cái lắc tay làm vật chứng mà đeo vô tay “hợp với anh”, sặc.
Từ đó đến nay chả ai nhắc lại. Chờ đợi, cho tới khi ông anh trai từ bên Gia lâm chạy sang lôi cả lũ về, đành của đi thay người.
Mất điện thoại lần đầu còn sợ Bố, im lặng dành tiền mua cái khác, tới mất lần hai mới dám khai thật. Bố đầu tư cho cái khác mà không quên răn.
Quá tam ba bận, không có lần thứ ba chắc là thiếu
Chủ nhật tuần trước, con em hỏi dò “em mang máy ảnh đi nha” thì mang, mấy khi thoải mái thế.
Thứ 6, chat chit khoe hớn hở “mai em đi hội hoa anh đào”
E hèm, chỗ đó đông người, cẩn thận đó
Em không mang máy ảnh mà, để tuần sau mới đi chơi. Rõ là,
Chiều chủ nhật, vừa dắt thằng cháu đi chơi về, nghe được câu “thế thì mày đừng dùng điện thoại nữa”
Ô hô, trí thông minh lộ ngay “cái Phương lại mất điện thoại ah”
Chuẩn.
Miễn bàn.
Vậy đó, ba lần ba cái điên thoại, lần nào cũng có cáicảnh bào của mình, không biết con em mình có phải xui do mình không nữa.
Chịu khó ẩn danh cho tới đầu năm sau đi, heheh